Để tri ân các đóng góp của bạn Ngọc Trâm, Trao Group đã tặng bạn một chuyến đi tới Làng Mai – Thái Lan. Đây là một nét văn hóa của Trao Group trong việc xây dựng một đời sống trọn vẹn cho các thành viên.
Dưới đây là e-mail bạn Ngọc Trâm đã gửi cho sếp sau những ngày trải nghiệm một nếp sống khác tại Làng Mai. Chúng mình đã xin phép bạn trước khi chia sẻ lại toàn bộ bức thư rất dễ thương này.
“Dear anh,
Em viết thư này để báo tin là em quyết định sẽ không về Việt Nam nữa.
Em đùa đấy:))
Hôm nay là ngày làm biếng của Làng Mai. Mọi người không cần tham gia các sinh hoạt chung như mọi ngày mà mỗi người sẽ tự do lựa chọn phương pháp thiền mình yêu thích và tự tập luyện. Các thầy và sư cô vào ngày này sẽ ngồi viết thư về cho gia đình. Còn em thì ngồi viết email gửi anh đây.
Hôm qua em có đọc 1 cuốn sách viết về Bụt, trong đó có 1 đoạn quen thuộc đến giật mình, em như nghe thấy tiếng của anh nói vậy: “Sự thật là sự thật, dù không có ai tin theo. Một điều sai lầm mà được hàng triệu người tin theo thì cũng vẫn là một điều sai lầm. Các con phải có thật nhiều can đảm mới có thể sống theo sự thật.” Và em nghĩ phải kể cho anh ngay không em lại quên mất:)) Ngoài điều đó ra, để em kể anh nghe về Làng Mai nhé.
Làng Mai là một khu đất rộng 15ha, xung quanh nơi đây là biết bao núi non cây cỏ. Vừa đặt chân đến nơi, em đã cảm nhận được rõ rệt sự bao la rộng lớn của đất và trời. Máy ảnh cũng không thể chụp lại được sự mênh mông này, nên anh tưởng tượng tạm ra nhé:))
Các thiền sinh nữ được ở trong 1 dãy nhà mái lá rất xinh, ở giữa có một mảnh vườn nhỏ xíu nhưng có rất nhiều hoa cúc. Buổi trưa sau khi ăn cơm, em thường ra hiên nhà ngồi đọc sách, uống trà và ngắm hoa lá. Em cũng giữ lại hạt sau mấy lần ăn hoa quả và gieo nó ở mảnh vườn này. Mong là năm sau quay lại sẽ thấy có thêm mấy cây nho và cây me :))
Những ngày đầu tiên ở làng Mai thật là…thảm hoạ :(( Hôm tới đây em bắt nhầm xe khách và bị bỏ bơ vơ giữa quốc lộ mưa gió. Mọi người bảo tháng này mọi năm rất nóng. Cả tuần trước ngày chúng em đến, trời cũng nắng gắt khô hạn, mong mưa dài cổ. Đúng ngày chúng em đến thì mưa, sau đó là rét luôn, xuống còn có 16-20 độ thôi ý. Mọi người trong đoàn chẳng ai mang áo ấm cả nên đi đâu cũng quấn cả chăn theo:))
Em chưa kể với anh là em không biết ngồi khoanh chân từ bé, nên chưa nói tới ngồi kiết già hay bán già, mà chỉ là ngồi khoanh chân xếp bằng như mọi người thôi là em đã thấy rất đau mỏi rồi. Vậy mà đến đây nào là thiền toạ (ngồi), rồi thiền hành (đi bộ), rồi cả ngày ngồi nghe pháp thoại pháp đàm đều phải ngồi khoanh chân hết, làm chân và lưng em đau ê ẩm nhưng vẫn cố chịu đựng. Rồi đến tối khi về giường nằm thì mới thấy đau đến phát khóc luôn :(( Mấy đêm đó em vừa lạ nhà, vừa đau lưng đau chân, trời thì rét buốt khiến em không thể ngủ được. Cái đồng hồ chánh niệm cứ 15 phút lại kêu 1 lần, và đêm đó em nằm thức trắng nghe đủ 20 lần chuông kêu mới đến 4h sáng để thức dậy.
May là đến chủ nhật thì trời ấm dần và mọi chuyện đều ổn cả. Không khí trong lành, mọi người dễ mến (mấy ngày đầu họ nói nhiều ồn ào đến phát bực, nhưng sau 1-2 hôm thì họ đã biết im lặng và trở nên rất dễ mến), thức ăn rất ngon. Và quan trọng là trong 3 ngày đầu tiên em đã ngộ ra được nhiều điều giá trị.
Trước giờ em hay nói với bạn bè mình rằng: “Không quan trọng mình đi đâu hay ăn gì, quan trọng là đi với ai hay ăn với ai”. Khi đó em đã vô thức để cảm xúc của mình phụ thuộc vào sự hiện diện của ai đó mà quên đi mất sự hiện diện của người quan trọng nhất – là chính bản thân mình. Vì vậy mà em luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng và buồn tẻ khi không có ai đó bên cạnh. Mà trên đời này có ai sinh ra để ở bên mình mãi đâu, đến bố mẹ cũng không thể đi hết đời với mình được, nói gì đến người khác. Chỉ có duy nhất 1 người luôn bên mình, đó là chính mình, mà mình lại không trân trọng sự hiện diện đó.
Em hiểu ra được điều này khi được học và thực tập về thiền ăn (Eating Meditation). Mọi người vẫn thường vừa ăn vừa nói chuyện, hoặc xem tivi, hoặc xem điện thoại, để rất nhiều suy nghĩ – câu chuyện trong đầu mình cuốn đi mà chẳng mấy khi để ý mình đang ăn gì và ăn ra sao.
Ở đây 200 con người cùng ngồi ăn trong sảnh đường lớn nhưng hoàn toàn im lặng. Tâm trí khi đó không vướng bận về bất kỳ việc gì khác mà chỉ tập trung vào chính bữa ăn: Mình đang ăn gì? Thức ăn này có lợi cho mình không? Ăn bao nhiêu là vừa đủ? Phải mất bao nhiêu lâu và bao nhiêu công sức mới trồng được 1 củ cà rốt mình đang ăn đây? Mình đã vất vả thế nào để kiếm được tiền mua chỗ thức ăn này? Người nấu đã vất vả thế nào để nấu được bữa hôm nay?
Rồi em được dạy phải nhai thật kỹ và đếm xem mình nhai bao nhiêu lần cho mỗi miếng nhỏ. (Anh có tin không, có 1 miếng đậu phụ mà em nhai tới 109 lần mới hết ) Khi ăn thật chậm và nhai thật kỹ, em mới nhận ra là rau rất ngọt, khoai rất bùi và các gia vị rất thơm. Em đã khóc trong bữa ăn đó vì suốt bao nhiêu năm em không biết mình đã ăn ngon như thế nào. Mình đã sống quá thờ ơ vô tâm với những điều giản dị luôn hiện hữu, coi nó là những điều đương nhiên và không mảy may trân trọng. Thay vào đó là cứ để tâm trí miên man theo đuổi những sai lầm: cứ nghĩ về những thứ mình đã đánh mất, những điều mình không đạt được và những người mình mãi mãi không thể ở bên.
Kể từ bữa đó, em luôn cảm thấy hạnh phúc thực sự khi ngồi ăn. Em trân trọng đồ ăn mình đang có và thấy thật ấm cúng, vui vẻ, đủ đầy khi được ngồi ăn với “chính mình”, với tất cả giác quan, với đầy đủ nhận thức. Em hiểu đó chính là ăn trong chánh niệm – eat mindfully 🙂
Và còn rất nhiều những điều em đã và sẽ được học trong những ngày sắp tới, em sẽ kể với anh khi trở về nhé.
Hôm nay hình như cty có thêm các bạn mới đến làm phải không anh? Anh nhớ đối xứ với các bạn thật tốt nhé, để khi em về các bạn ấy sẽ đối xử thật tốt với em :))
Nhớ mọi người, và nhớ Ceo Béo “