Vào một thời điểm trong quá khứ, ai đó đã đặt tên rồi biến hoa hồng thành biểu tượng của tình yêu. Để rồi, mỗi năm hàng tỷ bông hoa hồng đã bị cắt, phun thuốc rồi chuyển đi khắp nơi trên thế giới. Với con người thì hoa hồng là món quà của tình yêu, còn với hoa thì lại là nước mắt. Chính nhân dạng mà con người đặt lên hoa hồng đã ‘cầm tù’ em.
Mẹ Thiên nhiên trao cho hoa hồng vẻ đẹp lộng lẫy, nhưng chưa bao giờ khoác lên em một cái tên, một trách nhiệm, một nghĩa vụ hay một sứ mệnh cao cả nào.
? ?̂́? đ?́? ?ℎ?̀?
??? ??̆́?? ??̀?ℎ ???ℎ
??̣? ??̀?? ???̣? ??̛?̛??
?ℎ?̃ ℎ?̂? ??̂? ??́
?ℎ???? ?ℎ??̉?? ?ℎ?? ???́
Đ??̣̂? ?ℎ?̉? ??̉? ℎ??
??̀? ?ℎ??̂́? ??́? ?ℎ?̉
??̉? ??̛?̛̀? ???ℎ ?ℎ?̂?.
Câu chuyện của hoa hồng cũng có thể truyền cảm hứng cho chúng ta thật nhiều. Ngoài kia, có bao người đang chiến đấu mỗi ngày để có thể trở thành một ai đó?
Và có lẽ, nhân dạng cũng thật quan trọng để chúng ta có thể kiếm sống. Nhưng ngoài mục tiêu đó, việc dính chặt vào nhân dạng và xem nó là mình cũng có thể là cạm bẫy cản trở chúng ta nhìn thấy con đường tự do.
“??̀?ℎ ?ℎ?̂?? ???̂́? ???̂́? ??̣?. ??̀?ℎ ?ℎ?̉ ???̂́? ???̆́? ?ℎ?̀? ??̣? ??̂̃? ???̀? ??̛́? đ?̂? ??̆́? ??̛?̛? ??̛́?.”