Ngày 18 tháng 12 vừa qua, Trao đã góp mặt tại sự kiện Thank You Life Fest chia sẻ câu chuyện về tình yêu vô điều kiện là một trích đoạn trong cuốn sách “Người hùng thầm lặng”.
Qua lời kể chuyện của tác giả – anh Lương Ngọc Đức, khán giả đã có một góc nhìn rộng nhìn rộng lớn hơn về tình yêu vô điều kiện thông qua câu chuyện của Hoa và Mặt trời. Trao xin được chia sẻ đến bạn câu chuyện ý nghĩa này.
“Và rốt cuộc thì, sau ngần ấy thời gian, Mặt Trời chưa bao giờ nói với Trái Đất rằng:
– Bạn nợ tôi.
Hãy nhìn điều gì xảy ra với một tình yêu như thế.
Nó đã thắp sáng cả bầu trời.”
(Hafiz)
Anh Lương Ngọc Đức (áo đỏ) – chia sẻ đến khán giả câu chuyện về tình yêu vô điều kiện
Có một thứ tình yêu không làm ta khổ đau. Đó là tình yêu bắt nguồn từ người hùng thầm lặng. Tình yêu ấy bao trùm vũ trụ và cũng là nguồn năng lượng ôm ấp, nâng đỡ sự sống của chúng ta. Khi trong ta đã có thứ tình yêu thuần khiết này thì ta sẽ không còn kỳ vọng người thương phải mang đến hạnh phúc cho mình nữa. Chúng ta cũng có thể chăm sóc cho họ mà chẳng kỳ vọng gì, tự nguyện và nhẹ nhàng như cơn mưa mang nguồn nước ngọt về tưới tẩm cho đất mẹ. Chúng ta sẽ không còn cảm giác sở hữu họ, mà xem họ như một người bạn đồng hành trong một chuyến hành trình, một cuộc phiêu lưu tuyệt đẹp.
Không gian đầy nắng tại sự kiện Thank You Life Fest
Chuyện tình Hoa và Mặt trời
Một bông hoa đem lòng yêu mặt trời
Em muốn mặt trời là của riêng mình
Nên em đem nhốt mặt trời vào hộp.
Nhưng rồi mặt trời không tỏa sáng nữa.
Thế giới bị chìm trong bóng đêm lạnh lẽo
Mọi sự sống trên trái đất trở nên héo úa.
Bông hoa cảm thấy rất buồn. Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra. ‘Ánh mặt trời của em đâu rồi? Tại sao mọi thứ lại tối tăm thế này?’
Thế rồi mặt trăng đến và nói với bông hoa trong bóng đêm bất tận.
‘Em thương mến, em hãy thả mặt trời ra đi. Nếu mặt trời ở trong hộp, thì mặt trời sẽ không thể tỏa sáng.’
‘Không, không … Em không muốn mặt trời tỏa sáng cho bất kỳ ai khác. Em chỉ muốn mặt trời sáng cho mình em thôi.’ – Bông hoa nói.
‘Này em, mặt trời sẽ không còn là mặt trời nếu ở trong hộp. Mặt trời sẽ ngừng tỏa sáng. Có phải em yêu mặt trời vì ánh sáng của mặt trời không?
‘Dạ vâng ạ’ – Bông hoa bắt đầu khóc.
‘Em này, em có biết nếu em cứ làm như vậy, thì không chỉ mặt trời sẽ không còn là mặt trời, mà em cũng không còn là chính em?’
Trong nước mắt, bông hoa chầm chậm trả lại tự do cho mặt trời. Cả trái đất và bông hoa đều trở lại đầy sức sống dưới ánh dương rực rỡ của mặt trời.
Mặt trăng mỉm cười hiền từ và thì thầm với bông hoa – ‘Cảm ơn em thương mến vì ánh sáng của em nữa. Em có biết khi em thực sự là chính mình, thì em cũng là một mặt trời không?