Chả biết cơ duyên nào đưa mình tới gặp Gieo, ơ mà hình như từ lúc gặp chị Dung thì mới biết tới Gieo. Chị Dung đăng bài Gieo tuyển tnv thế là mình đăng ký, lúc đấy chả thân nhau lắm, sau mình còn “chất vấn” đủ thứ. Nhưng đến lúc làm việc cùng nhau thì dính nhau như chuỗi nucleotit liên kết theo nguyên tắc bổ sung, rồi lại gặp cả đội ngũ y dược hiền lành, vui tính thôi rồi.
Cơ mà chạy sự kiện mệt muốn chết người, tất bật từ sáng đến tối muộn, ờ mà chả hiểu sao vui hơn vạn lần 90 phút đi dạy, hai đứa mệt phờ trở về nhà làm bát bún đậu, thêm chiếc khoai nướng rồi ôm nhau lăn quay ngủ. Trời ơi cái khoảng thời gian quý giá khi mà việc ngập mặt nhưng hormone oxytocin vẫn hoạt động mãnh liệt với những người bạn mới.
Vào Gieo được 2 boss “ám thị” cho đầy màu xanh, toàn cây cỏ hoa lá cành, thế là từ một đứa ghét mấy thứ chim chóc hoa lá xong giờ thành đứa suốt ngày táy máy loay hoay đợi chờ mấy hạt mầm trong chậu chuyển mình. Nhớ lại ngày xưa còn cãi nhau với mẹ vì mẹ mua cho cái tủ quần áo hoa lá cành, bỏ sang nhà bác ngủ vì ko muốn nhìn mấy cái hoa lá trên tủ mà thấy mình vừa láo toét vừa buồn cười. Chưa kể tính cũng hơi hiền hơn một chút vì bà chị leader hiền quá làm mình không nỡ ghê gớm chút nào, lại còn yêu chiều cưng nựng nhẫn nại với mình, người ngoài nhìn còn tưởng là prefered sexual orientation của nhau, hờ hờ.
Thế là từ Gieo lại gieo cho mình nhiều thứ thật, gieo những mầm cây nhỏ, gieo những người bạn, người anh, người em, gieo thêm nhẫn nại, gieo đầy yêu thương mà chẳng cần kỳ vọng điều gì.?
Thanh Nga