Chúng ta thường dễ nhầm lẫn giữa sự cô đơn (lonely) và trạng thái một mình (alone). Tức là, nếu phải ở một mình thì chúng ta sẽ cảm thấy cô đơn.
Sự thật là chúng ta có thể không cảm thấy cô đơn khi ở một mình, nhưng cũng có thể cảm thấy rất cô đơn khi ở trong một đám đông hoặc ở cạnh một người khác.
Tại sao lại như vậy nhỉ?
Trong tiếng Anh, từ ‘Alone’ được ghép từ 2 từ là ‘all + one’, có nghĩa là hòa hợp làm một. Đây là khi ta là một bản thể duy nhất, không chia rẽ. Hoặc một cách ngắn gọn là khi đó trái tim và tâm trí ta không mâu thuẫn. Đây là điều kiện cơ bản để ta có niềm vui và sự bình an.
Vậy nên khi ở một mình, ta vẫn có thể có hạnh phúc. Nếu trạng thái này được duy trì khi ta ở trong một đám đông hoặc cạnh một người khác thì ta vẫn thấy mình thật mạnh mẽ và an vui.
Ngược lại, khi ta phải chia rẽ chính mình thành nhiều phiên bản. Nếu trái tim và tâm trí phải cãi nhau thì cho dù ta ở một mình hay trong đám đông thì vẫn thấy cô đơn thôi. Môi trường bên ngoài với nhiều yếu tố tác động lại càng làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Đó là khi mình cảm thấy không an toàn mà phải tạo ra một chiếc mặt nạ che giấu bản thân. Đó là khi bạn mình không nhìn thấy mình như là con người thật của mình. Hay là khi bạn mình cũng đang cô đơn trong cái vỏ bọc của họ.
Điều này cũng giải thích tại sao bạn lại dễ không cô đơn khi ở trong thiên nhiên hoặc ở cạnh chó mèo. Vì thiên nhiên hay chó mèo không có vỏ bọc như con người. Nhờ đó ta sẽ được truyền cảm hứng để thấy rằng nếu một chú mèo có thể thoải mái là một chú mèo thì ta cũng có thể thoải mái khi là chính ta.