Nhiều khi chúng ta muốn thật chắc chắn với các quyết định của mình nên thường trì hoãn thời điểm ra quyết định càng lâu càng tốt. Việc này sẽ giúp chúng ta nhìn thấy đủ các lựa chọn, thu thập đủ dữ liệu để việc ra quyết định được chính xác nhất.
Tuy nhiên, khi điều đó xảy ra quá nhiều và quá lâu thì nó lại thành sự do dự. Sự do dự có thể xảy ra với chúng ta trong công việc hoặc trong đời sống, với những quyết định lớn và cả những quyết định nhỏ như là ăn gì sáng nay chẳng hạn. ha ha
Đôi khi, nó sẽ làm một suy nghĩ luẩn quẩn ở trong đầu chúng ta trong nhiều giờ, nhiều ngày hoặc thậm chí là nhiều tháng. Sự do dự như vậy cũng có thể trở thành một thói quen, làm chúng ta chậm chạp, lề mề, mắc kẹt.
Vì vậy khi nhận thấy mình ở trong trạng thái đó, chúng ta có thể luyện tập thói quen ra quyết định. Nếu những việc không quá ảnh hưởng tới sức khỏe hay tính mạng, chúng ta có thể quyết định luôn.
Việc đó sẽ giúp chúng ta bỏ việc đó ra khỏi đầu, và được SỐNG. Vì khi do dự thì chúng ta cũng như bị cầm tù ở trong bộ não của mình. Còn quyết định thì mới như cái kéo cắt phăng mớ suy nghĩ đó.
Việc không đưa ra quyết định cũng là một quyết định. Hãy tưởng tượng bạn giống như một chiến sỹ ở ngoài chiến trường, nếu bạn không di chuyển thì bạn sẽ bị bắn. Bạn chạy bên trái hay bên phải, điều đó không quan trọng. Miễn là bạn chạy.
Hoặc hãy tưởng tượng cuộc sống cũng như một cơn gió. Nếu dừng lại thì gió sẽ chết. Và có những điều phải được xảy ra ở vị trí đó, tại thời điểm đó; nếu bạn do dự thì khoảnh khắc đó sẽ bị mất đi.
Nếu chẳng may sự quyết đoán của bạn dẫn bạn tới một quyết định sai lầm thì bạn sẽ có một bài học. Hoặc nếu đang đi giữa chừng mà bạn biết mình sai, bạn có thể chấp nhận hậu quả (nếu có), rồi đổi hướng vẫn được.