Trong quá trình lớn lên, có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng có những quyết định sai lầm. Đó là những quyết định dẫn chúng ta tới sự đau khổ, tổn thương và dằn vặt rằng tại sao tại thời điểm đó, mình lại có thể làm như vậy.
Chúng ta cũng ước là giá mà có thể có cỗ máy thời gian để có thể trở về và sửa chữa những điều đã xảy ra. Nhưng chắc chắn rồi, sẽ chẳng có cỗ máy thời gian nào cả …
Nếu các bạn đã từng xem phim ‘Cô gái đến từ hôm qua’ thì có thể sẽ còn nhớ một phân cảnh rất thú vị đó là Thư trưởng thành ngồi cạnh cậu bé Thư của ngày xưa. Chàng trai đưa tay vuốt tóc rồi lặng lẽ ngồi cạnh em bé đang khóc.
Thế rồi, chẳng ai nói với ai một lời …
Và có lẽ, mỗi chúng ta đều có thể làm vậy với những em bé ngày xưa.
Em bé à,
Sẽ chẳng có cỗ máy thời gian nào cả.
Chỉ có ta và chính ta mới có thể trở về ngồi cạnh em.
Chỉ có ta mới biết em vẫn đang ở đó và đang khóc một mình.
Hãy cho ta được ngồi cạnh em
Được ôm em
Thương em
Vuốt tóc em
Vỗ nhẹ lên lưng em
Em cứ tiếp tục khóc đi
Và ta sẽ nghe em khóc.
Ta biết em đã cố gắng.
Ta biết em đã chịu đựng.
Ta biết em đã tổn thương.
Ta không ở đây để trách móc em.
Vì em là ta.
Và ta cũng là em.
Ta biết khi đó em làm vậy là vì em tuyệt vọng.
Và ta … tha thứ cho em.
Ta sẽ không bỏ rơi em
Ta sẽ ngồi cạnh em cho tới khi nào em muốn
Và còn thương em cho tới khi …
… em hòa vào gió
rồi tan đi trong một cơn mưa.
———–
Bộ phim ‘Cô gái đến từ hôm qua’ của đạo diễn Phan Gia Nhật Linh, phóng tác từ truyện Nguyễn Nhật Ánh.
Bài hát ‘Người ta nói‘ – Trúc Nhân
Bài hát ‘Cô gái đến từ hôm qua‘ – Vũ Cát Tường