Không hiểu từ khi nào, khái niệm làm việc đã bị hiểu sai thành một hoạt động đòi hỏi sự hy sinh.
Chúng ta cần phải hy sinh những sở thích, sự thoải mái, niềm vui để đổi lấy một khoản tiền vào cuối mỗi tháng.
Điều này cũng đúng khi chúng ta cần phải kiếm sống. Nhưng ngay cả khi mục tiêu kiếm sống đã hoàn thành thì sự hy sinh này vẫn không được dừng lại.
Công việc đồng nghĩa với sự áp lực, vất vả giờ đây đã trở thành thói quen. Đến mức là chúng ta không tin là mình còn một lựa chọn nào khác.
Những người thành công với một tuổi trẻ bị đánh mất đang tiếp tục mời gọi những người trẻ hy sinh đời sống của mình để đổi lấy thành công.
Và thành công đã trở thành một thứ cám dỗ ghê gớm cho con người. Vì không có nó thì ta dường như không tồn tại.
Chả hiểu từ khi nào việc phải chứng minh cho người khác là mình đang thành công lại quan trọng đến vậy.
Thường người ta chỉ hỏi bạn là bạn đã làm được gì? Chứ có ai hỏi là bạn đang cảm thấy như thế nào đâu?
Bạn có thể trên đỉnh thành công với một trái tim tan vỡ thì người ta cũng sẽ vẫn tung hô bạn thôi.
Tớ tin chúng ta có lựa chọn khác. Khi số tiền kiếm được đã đủ trang trải cho những nhu cầu vừa đủ của bản thân thì chúng ta có thể làm việc theo cách tự do hơn.
Ta có thể làm việc như một chú mèo đang nằm sưởi nắng, lim dim liếm láp một bộ lông thật đẹp.
Vào một lúc nào đó thì ranh giới giữa công việc và sự tận hưởng cuộc sống sẽ dần được xóa nhòa. Bạn có thể ngồi lùi ra xa cái màn hình hơn. Bờ vai có thể thả lỏng xuống. Đôi tay gõ bàn phím cũng như đang chơi một bản nhạc.
Và niềm vui từ công việc cũng sẽ bắt đầu nhảy múa như cách bạn được đi chơi công viên vào những ngày thơ bé.
Tớ mời bạn sẽ cùng làm việc với tớ theo cách này hôm nay nha. Bạn có dám không?