Có khi nào bạn cảm thấy bế tắc với cuộc sống?
Đó là khi mà nỗi buồn, khó khăn hay những cảm xúc tiêu cực ngự trị tâm hồn mình.
Đó là khi chúng ta cảm thấy những vấn đề cũng to tựa như những trái núi khổng lồ. Trạng thái ấy làm chúng ta chìm đắm và khô héo. Tâm hồn ta cũng bị bào mòn rồi kết tinh lại thành những tảng đá vô hồn.
Vậy ta biết làm thế nào đây?
Tớ chia sẻ với các bạn một cách nhé.
Đầu tiên, mình đừng cố chống lại hay phủ quyết những nỗi buồn hay cảm xúc tiêu cực ấy. Càng chống lại thì chúng sẽ càng mạnh. Đồ ăn của ‘mấy con quỷ’ này là năng lượng. Ta càng phản kháng sẽ càng cho bọn này nhiều đồ ăn hơn.
Bây giờ, hãy tưởng tượng như ta có thể đi ra ngoài cơ thể của mình. Ta sẽ nhìn thấy một em bé đang ngồi đó với nỗi buồn to siêu to khổng lồ? Ta có thể lặng lẽ ở đó ngắm nhìn con người bé bỏng ‘khóc nhè’ hoặc ngồi cạnh vỗ về em.
Sau đó, hãy tưởng tượng sau lưng là ngọn núi của nỗi buồn, còn ta thì đang ngồi trên một chiếc xe phóng như bay trên những cánh đồng cỏ thênh thang.
Con đường đê rất đẹp lại thơm mùi cỏ hoa. Dẫm mạnh ga lên nào! Con đường chỉ có mình ta thôi.
Bây giờ, bạn có thấy quả núi đang dần bé lại không?
Khi khởi hành thì nó thật khủng khiếp và đáng sợ.
Nhưng càng đi xa, quả núi lại chỉ còn là một trái bưởi, rồi thành một quả cam.
Tới một lúc nào đó, quả núi sẽ chỉ còn là một chấm nhỏ xinh xinh.
Dừng xe được rồi.
Bây giờ mình nhìn thấy gì?
Một bức tranh hoàng hôn tuyệt đẹp phải không?
Có mây.
Có cây.
Có ánh mặt trời.
Có đồng cỏ.
Có đàn chim bay về.
Ta biết rằng quả núi ấy vẫn ở đó ngoài kia. Nhưng ít ra giờ đây, ta không cô đơn vì ta còn có thiên nhiên bên mình.
Và nếu quả núi ấy vẫn còn to quá thì ta lại nhảy lên xe rồi đạp ga một lần nữa nha …
Rồi có lẽ, khi sẵn sàng, ta sẽ làm nổ tung quả núi. Nhưng mà thôi, đó là chuyện của tương lai.
Còn bây giờ, nếu có một nỗi buồn thì ta cứ thương lấy nó vì nỗi buồn cũng có thể thật đẹp mà.
“Thôi nghe em tóc kia còn xanh,
Thì xin cứ an lành.”